Nhà thơ trẻ Ngô Thị Hạnh
KHỎA THÂN TÂM TRẠNG
Biển động
mê muội đổ sóng vào em
rồi kịp thời tỉnh thức
nguyên xanh không vượt qua giới hạn
thanh sạch nên mặc tình xô
Tâm trạng không ngủ yên
một mình phòng kín
tự ngắm tâm mình nát thương đau
Cồn cào
lao vào cắt liên lạc
không chờ dịp giải bày
không thấp thỏm đắng cay
thổi tắt ngọn lửa
do mình vô thức tạo
vững chãi rời xa biển
Tâm trạng đôi khi làm mê mờ sự thực
gió nổi lên rồi
bày tỏ cũng khô môi.
BÀI TẬP CHO NGÀY MỚI
Anh đồng lõa với cánh sen già
mỗi ngày tập cho em đau
cho em ghen
cho em nhục
cho em thấy địa ngục trần gian
để em tự biết rời xa chốn ấy
Nhưng chốn ấy
đã thân quen đến mức
tách em ra
tựa hồ bứt da khỏi thịt
em ngập đau thương
Mỗi ngày
em tập thôi ghen
dù anh buổi sáng ái ân buổi chiều phản bội
em tập nhìn thấy trong buổi chiều
không còn buổi sáng
và ngay thời khắc đang thở
sẽ thành quá khứ vào sáng hôm sau
Mỗi ngày
em tập lìa xa bản ngã
đến nơi không còn em mà chỉ có những linh hồn
nghiệp lực ngàn năm tuổi
vẫn theo em
lấn át hương thơm của cõi niết bàn
Một ngày anh và cánh sen già
phản bội em có thông báo có báo cáo có hình ảnh có âm thanh
em vẫn đớn đau dù biết
em nghe đừng tin em thấy đừng tin
bài học sống trong chánh niệm
em vẫn đau
nhưng nỗi đau đã lặng
không còn ồn ào hay quằn quại như xưa
Mỗi ngày
em tập thở bằng phổi của mình
tập đi bằng đôi chân của mình
và biết con đường có thể biến mất
lá phổi có thể bị ung thư
bất cứ lúc nào.
BẤT TẬN TÌNH
Chẳng điều gì chắc chắn đâu anh
ngoài nỗi chết đang chờ phía trước
chưa gặp đã yêu như tiền kiếp
khát nhớ chất đầy thiêu đốt thân tâm
Tự nhốt mình vào bến khổ
thuyền tình đầy giận cao ghen cả
tả tơi cùng khổ đau
Cần gác lại những tham chấp về nhau
dốc ngược nỗi buồn
đổ đi nguồn lưu luyến cũ
yêu mà tự do tự quyết lấy đời mình…
Hoa thủy tinh hay nắng lung linh?
trong sự chết em biết mình cần sống
nơi hoang lạnh thân tỏa tràn hơi ấm
xâu tiếng đời bằng hởi thở mong manh
Tình là nắng đã mênh mang phố núi
trong thương đau hóa giải kiếp làm người.
HẠNH PHÚC TỪ NHỮNG NGÓN CHÂN
Những ngón chân của em
càng ngày càng đẹp và rạng ngời hơn khuôn mặt em giữa những người quen cũ
nên em ghen với nó, anh ghen với nó, anh vì nó mà phì cười hoặc hạnh phúc hoặc thương đau...
Những ngón chân của em
khi rửa bằng nắng sớm
khi rửa bằng nụ cười anh
chúng sáng lên ai cũng tưởng mặt trời
em bật khóc
sao trước đây em không biết chúng đẹp như vầy
Không phải, hạnh phúc là ảo giác
chúng có thật nhờ ngôn ngữ thơ ca
ngôn ngữ không có thực, em nghe mà đừng tin em thấy mà đừng tin
chỉ những ngón chân là có thực
Tôi đau, khóc và hỏi: “???...”
Những ngón chân của tôi mỉm cười
hạnh phúc...
CON ĐƯỜNG CỦA NẮNG
Anh rơi vào em
trọn vẹn như nước vào đáy cốc
lại nỡ bảo em đừng nhớ phút giây này
Em khóc
người đàn ông cõng nắng vào nhà
người đàn bà đem mưa ra ngoài đường đổ
gọi nhau là chồng, là vợ, là những cái tên chẳng phải là nhau
Ngây dại
nụ cười của người lao công khi quét xong đoạn đường rắc ngọc
ngọc hay phân, nắng hay mưa
buồn hay vui chẳng thể nói bằng lời
Bất lực
cảm nhận mùi hôi từ cơ thể, từ nắng, từ mưa, từ mùi ái ân lên men
từ những pha một mình tự sướng, tự khổ, tự là…
Có thật nắng không
khi lũ chim sẻ mang rơm về làm tổ
con đường thăng hoa xin chỉ có chính mình.
Nguồn: vanvn.net