TRANG THƠ NGUYỄN MINH PHÚC
Quảng Ngãi
muộn rồi Quảng Ngãi tôi ơi
có thương thì cũng một đời xa nhau
quê hương năm tháng úa nhàu
rốn nhau mẹ cắt còn đau đến giờ
sao mà nhớ quá quê ơi
giàn bầu dây bí mùng tơi hoa cà
gì đâu hỡi những chiều tà
liêu xiêu dáng đứng mẹ già vẫn đây
lạ chưa trong khoảng trời đầy
mãi thênh thang một dáng gầy quê thôi
cá chuồn trong giấc mơ tôi
mắm nêm Vạn Tượng, thời bơi* Sa Huỳnh
thắp vàng nỗi nhớ mông mênh
chiều nghiêng Thiên Ấn buồn tênh sông Trà
đêm qua bãi bắp Tịnh Hà
cô em múc ánh trăng tà đánh rơi...
ừ mà thôi Quảng Ngãi ơi
có thương thì cũng một đời xa nhau
gửi quê năm tháng cơ cầu
hồn tôi rơm rạ bạc đầu không quên...
nguyễn minh phúc
* thời bơi: một loại ruốc nhỏ
thu gửi cho người
từ những vườn khuya phơi ánh trăng
theo em buồn mấy ngón tay rằm
chạm bóng mê tình sầu trăm ngã
tôi ngẩn ngơ nhìn sương khói giăng
gió xát một đời quanh lũng sâu
con sông nhớ suối bạc mái đầu
tiễn em thu bẽ bàng đến muộn
tôi đếm mưa sầu theo khói bay
cúi xuống vớt lên ngàn tê dại
đá cũng như tôi buồn thở dài
nhớ em lặng lẽ mùa thu chết
đã nghe một trời chiều phôi phai
gửi người mùa thu vàng mênh mang
mùa lá buồn thiu đã trổ vàng
tôi thả tình tôi nghìn thu vỡ
vào hắt hiu chiều sương khói tan...
nguyễn minh phúc
bên những tàn khuya
đêm nằm với nhớ với quên
với hanh hao bóng với chênh vênh sầu
gối buồn đợi những canh thâu
chút năm chút tháng bạc đầu mưa mau
lạc loài giấc mộng nghìn sau
cô liêu vỡ dưới chân cầu sóng xô
qua chưa giấc mộng sông hồ
mà nghe đời đã hư vô nát nhàu
gửi gì cho tháng ngày sau
còn chăng là những cơn đau rã rời
nghe chiêng trống đã gọi mời
đèn khuya bóng ngã một trời tái tê
hình như có bóng ai về
cầm tay thả những cơn mê bẽ bàng
khói buồn nhịp bước chân hoang
tôi ngồi thức đợi những tàn khuya rơi...
nguyễn minh phúc
|