CHÙM THƠ NGUYỄN MINH PHÚC
không đủ để rong chơi
một cuộc đời không đủ để rong chơi ( Huyền Huyễn Thạch)
là tôi trong một kiếp nầy
tà dương đã héo bể dâu đã nhòa
rong chơi trên đỉnh giang hà
tình treo trên ngọn sóng xa mịt mùng
một đời với khói mông lung
hư vô đến tận nghìn trùng cõi qua
thấy nhau trong kiếp ta bà
chỉ là thoáng chốc mù sa dặm đường
là tôi đây giữa vô thường
ánh trăng tiền kiếp lạc đường năm nao
vẫy tay gửi lại câu chào
rồi thôi. một trận mưa rào tiễn nhau
em về từ mộng nghìn sau
hồn chăn chiếu mỏng úa nhàu thiên thu
có hay trên đỉnh non mù
một người du thủ ngồi ru bóng mình...
nguyễn minh phúc
lời cho thị Nở
cớ chi cái bát cháo hành
cái đêm trăng sáng gió lành sông quê
lại làm anh mẩn anh mê
làm anh say khướt chân về còn run
đời anh đâu phải dế giun
cũng mê uống rượu khoái hun đàn bà
da em như thể lụa là
ai chê thì vất ngọc ngà sang anh
lắm người kén cá chọn canh
như chén mẻ ghét chén sành đó thôi
Nở ơi em cứ dở hơi
anh thương anh rước ở đời với anh
cái đêm gió mát trăng thanh
cái đêm em nấu cháo hành... cái đêm
ôi chao trăng sáng phát thèm
đời anh đổi lấy cái đêm nghìn vàng
cái đêm sao gió mơ màng
tốc cao váy đụp lộn sàng xuống nia
ơi chào trăng sáng tới khuya
liêu xiêu bờ chuối lặc lìa bến sông
Nở ơi em gái chưa chồng
vú mông sơn sởn tồng ngồng con hoang
không chồng mà chửa mới ngoan
có chồng mà chửa thế gian sự thường
đời nầy có mấy người thương
hay là giả giọng sư nương đạo tràng
kể gì cái đám hổ mang
tâm xà miệng phật lời vàng hôi tanh
anh đây cào mặt miểng sành
chỉ mong cho được rấp ranh làm người
anh xin dâng trọn nụ cười
cùng lời thệ nguyện vàng mười trao em...
nguyễn minh phúc
về gặp núi
biết bao lâu anh mới về ngóng núi
ngỡ phố xa lưu lạc mấy phương đời
nghe núi thở một vòng mù cát bụi
dấu chân trần để lại những mùa rơi
núi thì vậy nghìn đèo cao lũng thấp
dã quỳ vàng như mắt đắm rưng rưng
anh len lỏi vào trong đời hư thực
tìm riêng anh trong ảo vọng mịt mùng
ngỡ quên em như một lần quên núi
sương đầu cành hiu hắt nụ tà dương
gió nhiều quá mà đường thì đỏ bụi
làm sao anh quay lại đếm mưa nguồn
sẽ còn lại chút bụi vàng trên lá
chiều cao nguyên anh ngồi với riêng mình
nghe nỗi nhớ cấu cào anh tơi tả
không biết khi nào anh sẽ quyên sinh...
nguyễn minh phúc
|