CHÙM THƠ NGUYỄN MINH PHÚC
trên chuyến xe ngựa cuối năm
với Trúc Thanh Tâm
vẫn còn chuyến xe ngựa
chờ tôi chiều cuối năm
trên dốc đời ngã khụyu
bên những ngọn roi bầm
ngựa chồn chân rả gối
đau gót mòn đinh long
tôi một đời cơm áo
sau hiên đời lặng câm
ngựa nằm đau hàm thiếc
vó buồn khua đêm thâu
tôi ném đời cay nghiệt
trong tuyệt vọng khuya sầu
bao nhiêu năm tốc vó
bao nhiêu lần thu cương
một ngựa đầy mưa gió
một tôi tràn khói sương
ngửa mặt nhìn kiêu hãnh
tốc nghiêng bờm đạp mây
những chiều mơ tung cánh
trong vó cuồng chân bay
những lần quên roi vọt
rướn thân gò dây cương
dẵm qua đời bội bạc
đạp nghiêng trời tai ương
ôi tháng ngày trai trẻ
ôm cả mộng giang hồ
để chiều nay rớt lệ
nhìn mây tràn hư vô
đâu những chiều gió cuốn
đâu những ngày bụi bay
tháng năm giờ đã muộn
trên những vết roi đầy
tôi ngồi sau lưng ngựa
chiều cuối năm gập ghềnh
cớ chi mà mắt ứa
trong kiếp người mong manh...
nguyễn minh phúc
cầm câu lục bát
ngày em thả sáo qua sông
tôi ngồi trên bến đò không đợi chiều
mây buồn nước chảy liu riu
thương câu lục bát dặt dìu tương tư
có gì như gió mùa thu
bồi hồi ru giấc mơ từ năm xưa
em đi mùa vắng cơn mưa
bâng khuâng tôi với đò đưa một mình
sông kia nước chảy chùng chình
còn ai nhớ bóng mơ hình em tôi
những chiều gió níu đò trôi
còn đâu ánh mắt ai ngồi trông theo
tôi đi xa mãi quê nghèo
chiều nay lặng lẽ nghe chiều dần trôi
cầm câu lục bát bẻ đôi
con đò lẻ bóng mồ côi
khẽ buồn...
còn những rong rêu
đêm về gõ cửa
nghe đời phù hư
một vầng trăng ứa
ánh vàng tương tư
chỉ còn giọt lệ
rơi giữa đời nầy
con trăng nằm kể
với làn mây bay
từ muôn tiền kiếp
mưa bụi phận người
đôi vầng nhật nguyệt
úa tràn kinh thư
về chơi với núi
đá nằm héo khô
môt lần chợt ngộ
thân nầy hư vô
nẻo về mờ khói
chân đi mịt mùng
nghe đời mệt mỏi
nghe mình cáo chung
còn chăng cuối dốc
là những rong rêu
tôi ngồi cô độc
buồn ngẩn ngơ chiều
nguyễn minh phúc
|