CHÙM THƠ NGUYỄN MINH PHÚC
những tháng giêng buồn
nắng vàng quá mà hoa vàng chi nữa
trời vào giêng lá cũng hắt hiu vàng
tôi gửi lại chút tình tôi trót hứa
trôi lặng thầm trên vạt nắng chiều loang
em là gió mang tình tôi đi mãi
tháng giêng xưa chao chát những đêm dài
hoa vàng quá nên tôi đành ở lại
khi xa người màu nắng cũng dần phai
mùa giêng cũ và tôi và gió cát
môi em xưa thơm mãi nụ hôn chiều
tôi nhặt nhạnh một khối tình tan tác
thả vào hồn ngun ngút giọt cô liêu
cũng qua hết một thời son phấn cũ
em rồi xa như những tháng giêng buồn
về úp mặt giữa vũng sầu trú ngụ
tôi nghe hồn xào xạc những chiều buông...
nguyễn minh phúc
buồn đậu vai người
ta về vất kiếm ngoài sông vắng
ngửa mặt mà ca khúc biệt hành
giọt lệ cuồng trôi chiều thinh lặng
rơi đọng giữa hồn như đá xanh*
thương em tóc xỏa bên đời ấy
buồn đậu vai người đau giấc khuya
cố xứ mấy phương mờ thức dậy
đâu biết lòng ta đã đoạn lìa
đôi khi lòng mộng về quê cũ
tiễn người sông gợn bóng hoàng hoa
thấy gió bay trong chiều vô trú
mới hay mây tạt trắng giang hà
ngồi đây bến vắng mà rơi lệ
ai uống giùm ta cạn nỗi sầu
gióng tiếng chuông ngân buồn kinh kệ
như tiếng roi buồn nhịp vó câu ...
nguyễn minh phúc
* lệ là những viên đá xanh
tim rũ rượi ( ý thơ Thanh Tâm Tuyền)
mây trắng
ly hương một đời ta ly hương
sầu đêm ta hát khúc hồ trường
lau cung kiếm mơ làm viễn khách
sợi tóc nào rơi chiều tha phương
cô liêu một trời ta cô liêu
bâng khuâng soi bóng giữa chợ chiều
hay đâu trong những tàn khuya vỡ
sương khói trên ngàn trôi hắt hiu
đau thương một đời ta đau thương
lỡ vận ngồi khâu nỗi đoạn trường
thương thân kiếm sĩ ngày thua trận
dao rạch đời mình trăm vết thương
hư vô một đời ta hư vô
gió mưa tạt mấy nẻo sông hồ
ngơ ngác trông ngang trời cố xứ
chỉ thấy phù vân những nấm mồ
mây rụng trên đầu ta đâu hay
chiều nay ngồi đếm những tàn phai
mới hay đã gót mòn chân khụyu
mây trắng tràn qua bạc mái đầu ...
|