CHÙM THƠ NGUYỄN MINH PHÚC
còn tiếng ru buồn
vốc cả tình nầy vào sương khói
mộng ước phù du gửi bên trời
nghe vọng chút tình tôi mệt mỏi
trông vời giọt nắng đã mù khơi
người có buồn không mà mắt ướt
xa nhau chưa cuối thác đầu ghềnh
chiếc lá rụng giữa mùa thu trước
có còn phai úa những buồn tênh
sẽ có một lần về phố cũ
úp mặt mà nghe khúc biệt hành
quay quắt bến đời không chỗ trú
tôi ngồi mà đợi những tàn canh
người đi mấy phương trời hiu quạnh
tôi vẫn còn đây một bến chờ
nhớ nhau đau những tàn khuya lạnh
còn tiếng ru buồn trong giấc mơ...
nguyễn minh phúc
rồi trăm năm nữa
em về không để tôi chờ
về hong khô giọt nắng mờ trên vai
về mà thắp những tàn phai
biển sâu đã gọi sông dài đã trông
trăm năm con suối trơ dòng
tình xưa đã cạn dấu phong rêu rồi
về nghe sương khói gọi mời
hư vô dựng mộ đau lời cáo chung
về đi mà hỏi muôn trùng
suối trôi đời suối mây chùng đời mây
mà nghe mưa nắng thở dài
nghe trăm năm vốc tay đầy hư không
về ngồi với những mênh mông
đêm khô nỗi nhớ chiều trông niềm chờ
thương từng con sóng xa bờ
một trăm năm nữa lững lờ phù du...
nguyễn minh phúc
rơi tiếng thở dài
bóng chiều xuống mang đời tôi tuyệt vọng
một hồn câm giông gió buổi xa người
trong thinh lặng cõi hồn kia trống rỗng
còn lại gì ngoài nỗi nhớ không nguôi
là miên viễn cuộc tình kia phai nhạt
ngày qua ngày tàn úa những chia ly
không gì cả dẫu chỉ là khao khát
một lần đi tình héo úa xuân thì
người bỏ lại một trời mờ sương khói
như có lần bỏ lại một đời tôi
chén cay đắng vây quanh đời bảo nổi
khi yêu thương chùng cơn mộng rã rời
thôi đành vậy dối gian nào cũng thế
cũng tàn phai trên môi mắt đoạn lìa
nghe đời sống ứa buồn đêm rớt lệ
tiếng thở dài rơi xuống những tàn khuya...
nguyễn minh phúc
|