CHÙM THƠ NHIỀU TÁC GIẢ
PHẠM HUY LIỆU
Cổng làng
Rêu phong cũ kĩ cổng làng
Cao cao vòm cuốn thênh thang gió lùa
Làm nên những cuộc tiễn đưa
Bao người đi mãi mà chưa thấy về...
Miên man cỏ rối triền đê
Cỏ may nói hộ lời thề trăm năm
Chiến trường biền biệt xa xăm
Cổng làng thao thức còn hằn trong mơ
Cho ai chín đợi mười chờ
Để rồi lỗi hẹn ngẩn ngơ cổng làng
Vỡ òa giấc mộng đài trang
Nghẹn ngào vạc nấc, gập hàng tóc mai
Xuân hong phủ rối bờ vai
Con tim dẫn lối chàng trai trở về
Chiều nghiêng tím cả câu thề
Cỏ may đón tận con đê đầu làng...
Rối bời ánh mắt liếc ngang
Cổng làng khắc họa những trang tình đời!

TRỊNH MINH HIẾU
Bích Động
Nghìn năm trước
Núi từng khối cô đơn ngang dọc
Dòng nhỏ kia không đủ gội mình
Nghe vang hận một trời tịch mịch
Người đến mang mang hoài niệm
Một chút buồn, một chút cô liêu
Vớt tay đôi dòng trong - đục
Sắc, không được mất
Bỗng bóng trắng hồn nhiên đi lại
Giữa cheo leo vách đá dựng trời
Be! Be! Be!... như tiếng tù và thổi
Gọi đàn về trời sắp tối rồi
Không gian hồi sinh trở lại
Hoa reo cỏ múa gió cười
Chim ríu ran liệng châu tuần đầy tổ
Lớp lớp thinh không nảy biếc chồi
Cơ hồ nghìn năm sau?
Be! Be! Be… nâng núi ngẩng cao đầu
Suối biếc tấp nập thuyền người
Bích Động dốc trời mây thẳng đứng.

DAO TRÌ
Sài Gòn
Có những cơn mưa
lầm lỡ
tôi đi sém một đời
nhặt lại chẳng làm vui
có những giấc mơ
gọi khản tiếng trả lời
đâu ngày cũ
thơm tho đường mưa trượt
Sài Gòn ơi
có lúc phải về thôi
lang thang bóng đêm nhiều mặt nạ
tôi là ai trong kí ức
mà hiện hữu này
tôi có còn nữa là tôi
Sài Gòn cố xứ
bầu trời tự nội
khuya khoắt một nơi về
chỉ còn hố sâu của im lặng
chỉ thấy đường mù bay trong tơi tả
ai còn ru hàng cây im ngủ
khi loài cú kêu
những giả dối đôi khi nêm nếm vài sự thật
trong chiếc lưỡi rân tê
Đóng đinh vào ý nghĩ vách tâm hồn rỉ máu
Sài Gòn ơi
cơn khát nào khiến tôi thèm uống những giấc mơ
tôi đi đã cạn miền khốn khó
nhớ chi người quá thể
gió xô tôi luân lạc
Sài Gòn.
NGUỒN: VANNGHEQUANDOI.COM.VN |